TĨNH LẶNG ….

TĨNH LẶNG ….

Tĩnh lặng là thứ xuất phát từ trái tim của bạn, không phải từ bên ngoài.

Tĩnh lặng không có nghĩa là không nói và không làm mọi việc; nó có nghĩa là trong lòng không bị quấy rầy. Nếu bạn thực sự tĩnh lặng, thì cho dù bạn thấy mình trong hoàn cảnh nào, bạn vẫn có thể tận hưởng sự tĩnh lặng.

Có những khoảnh khắc khi bạn nghĩ rằng bạn im lặng và xung quanh đều im lặng, nhưng cuộc nói chuyện cứ mãi diễn ra trong đầu bạn. Đó không phải là sự tĩnh lặng. Thực hành tĩnh lặng là tìm thấy sự yên tĩnh trong tất cả các hoạt động bạn làm.

Chúng ta hãy thay đổi cách suy nghĩ và cách nhìn của mình. Chúng ta phải nhận ra rằng sự im lặng xuất phát từ trái tim của chúng ta chứ không phải từ sự vắng mặt của cuộc nói chuyện.

Ngồi xuống ăn bữa trưa của bạn có thể là một cơ hội để bạn tận hưởng sự tĩnh lặng; mặc dù người khác có thể đang nói, bạn vẫn có thể rất im lặng trong lòng. Đức Phật được vạn sư vây quanh. Khi ngài ấy đi bộ, ngồi, và ăn giữa các nhà sư và các nữ tu, ngài ấy luôn ở trong sự tĩnh lặng của mình.

Đức Phật nói rất rõ rằng để ở một mình, im lặng, không có nghĩa là phải vào rừng. Bạn có thể sống ở sangha (tăng đoàn), bạn có thể ở trong chợ, nhưng bạn vẫn tận hưởng sự yên tĩnh và sự đơn độc. Ở một mình không có nghĩa là xung quanh bạn không có ai.

Ở một mình có nghĩa là bạn được thiết lập vững chắc trong đây và bây giờ và bạn nhận thức được những gì đang xảy ra trong thời điểm hiện tại. Bạn sử dụng chánh niệm của mình để nhận thức mọi cảm xúc, mọi tri giác của bạn.

Bạn nhận thức được những gì đang xảy ra xung quanh bạn, trong sangha, nhưng bạn luôn ở bên chính mình, bạn không đánh mất bản thân mình. Đó là định nghĩa của

Đức Phật về phương pháp thực hành đơn độc lý tưởng: không bị kéo về quá khứ hay bị cuốn đi bởi tương lai, mà luôn ở đây, cơ thể và tâm trí hợp nhất, nhận thức được những gì đang xảy ra trong thời điểm hiện tại. Đó là sự đơn độc thực sự.”

~ Thích Nhất Hạnh